Mấy ngày mới yêu, đột nhiên ai cũng bởi thế người non gan, nhìn gì cũng sợ, đụng đâu cũng sợ. Mà cái sợ cơ bản nhất chính là sợ chia tay. Một khi đã hết yêu, có hàng vạn hàng ngàn lí do nói ra cũng vô ích. Suy cho cùng nó cũng chỉ là cái cớ để người ta bỏ đi.
Dù bất cứ ai trên thế giới này cũng không đủ sức giữ chặt thương tình khi nó đã không thuộc về mình nữa.
Tôi cũng vậy em à!
Phải mất bao lâu để hình bóng của em không còn là nỗi ám ảnh trong tôi? Người ta nói yêu bạn thân như đang chơi một ván cược, hoặc là thắng lớn hoặc là không còn gì trong tay. Tôi không biết với em thì nó là gì, nhưng riêng với tôi, quãng thời kì mà ta yêu nhau, thật sự tôi đã sống trong tháng ngày yêu thương vẹn tròn, không toan tính, không ngẫm, chỉ biết yêu và yêu thôi.
Em có biết không nhiều lúc nằm suy nghĩ tôi thấy bản thân mâu thuẫn có. Có thỉnh thoảng tôi nhận ra mình rỗng không đến lạ, cái cảm giác mơ hồ chồng chất lên nhau tựa như làn sóng xa vời và vô định. Tôi chọn cách nông cạn để quên hết mọi xúc cảm của chính mình, và rồi từ đó, lại rôm rả trong mọi cuộc vui không lo lắng ngày tháng.Có đôi khi tôi ngỡ mình thật độc ác, mường tưởng về cuộc sống không em cứ bám lấy tôi một cách đáng ghét. Chết tiệt. Sau cả thảy quá vãng của tôi và em giờ đây như một bức tranh với tone màu xám xịt.
Mấy ngày mới yêu, đột ai cũng cho nên người non gan, nhìn gì cũng sợ, đụng đâu cũng sợ. Mà cái sợ cơ bản nhất chính là sợ chia tay. Một khi đã hết yêu, có hàng vạn hàng ngàn lí do nói ra cũng vô bổ. Suy cho cùng nó cũng chỉ là cái cớ để người ta bỏ đi. Tôi không biết mình yêu em khi nào dù cho bấy lâu giữa chúng ta tồn tại cái thứ tình cảm đúng chất của một đôi bạn thân. Và thế, tôi cũng chẳng hay biết lí do em không còn thắm thiết với tôi nữa. Rồi khi đối diện với những ngày không em, tôi chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi "Thôi kệ, gì cũng được, hết rồi, hết tất cả rồi..."Kì lạ thế đó em. Dù bản thân tôi đã mỏi nhừ trong vực thẳm.
Nhưng em à! ái tình vốn dĩ làm gì có lời giảng giải. Việc nó đến hay đi cũng chẳng có lý lẽ nào. Khổ nỗi chia tay cũng không có gì đáng sợ. Điều đáng sợ chính là việc phải hài lòng chia tay khi mà lòng còn thương, khi mà tim còn nhớ.
Yêu nhau là duyên phận nhưng đến được với nhau lại ở quyết định của mỗi người. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại thân với em, tại sao tôi lại mến em và tại sao tôi lại yêu em dù cho ngoài kia biết bao người con gái giỏi giang và xinh đẹp hơn em. Tôi tự hỏi em là ai trong cuộc đời của tôi, em lấy quyền gì làm tôi phải khổ sở như này. Đến ngày bữa nay tôi vẫn đau lắm em có biết không, ở ngay đây, trên ngực trái, nơi trái tim đang đập những nhịp đập mệt nhoài.
Em bỏ tôi sống ngổn ngang với những kỉ niệm còn bản thân thì rong ruổi và thanh thoả. Em không yêu người khác để tôi vịn vào cớ đó mà nhẹ nhõm hơn. Em cứ đơn thân và tự lo cho chính mình như vậy làm tôi xót xa giàu. Chắc do tôi chưa tốt, chưa biết quan hoài em và chưa đủ để em tin tưởng.#. Tôi biết làm gì nữa đây ngoài việc tự huyền hoặc bản thân khi tổn thương bát ngát như vậy lấp bao giờ cho đầy, cho khít. Tôi ngu ngốc nhiều phải không?
bữa nay tôi say rồi, nhưng tôi đủ tỉnh táo để nhận ra " Tôi còn thương em nhiều giàu "!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét